“Hoa Kỳ là nơi chôn cất của các nhà bán lẻ châu Âu,” giáo sư tiếp thị José Luis Nueno của Trường Kinh doanh I.E.S.E ở Madrid nói. “Tất cả những người đã từng “xảy xuống” ở đó đều gặp khó khăn. Laura Ashley đã đóng cửa và thậm chí cả Benetton cũng đang suy tàn. Hoa Kỳ thực sự phức tạp vì phải đặt cửa hàng ở trung tâm mua sắm giữa “chỗ hoang vắng”. Những người yêu thời trang sống ở bờ đông và bờ tây. Người khác thì mặc quần áo của Gap và Walmart và T. J. Maxx. Nếu bạn thực sự muốn chiếm lĩnh Hoa Kỳ, bạn phải mở 300 cửa hàng và phải tập trung tất cả năng lượng để thành công.”
Còn vấn đề mẫu size thì cũng là điểm nhạy cảm.
“Bạn có muốn mở rộng tại Hoa Kỳ không?” Fraiman hỏi. “Zara đối với tôi là một cửa hàng châu Âu mang phong cách châu Âu; thật sự xu hướng thời trang. Và vấn đề ở Hoa Kỳ là gì? Họ không vừa voi trong quần áo. Vậy tại sao phải làm việc này? Việc phải làm size lớn khiến quá trình sản xuất phức tạp hơn rất nhiều.”
Tuy nhiên, mở rộng ở Trung Quốc cũng làm quá trình sản xuất phức tạp hơn và yêu cầu đầu tư lớn. Công ty kế hoạch mở hơn 400 cửa hàng tại đây trong năm nay. “Thậm chí mở 3 cửa hàng một tuần cũng rất quyết liệt,” Fraiman nói. “Các nhà máy của họ ở La Coruña có công suất hữu hạn để đáp ứng nhanh chóng. Bạn mở nhiều hơn và nhiều hơn cửa hàng, và bạn không có khả năng thay đổi linh hoạt ở phút cuối cùng. Một khi họ đã tạo được sự thúc đẩy lớn ở Trung Quốc, sau đó điều gì xảy ra là họ sẽ phải lấy toàn bộ mô hình” – quy trình phản ứng của khách hàng, nhóm thiết kế làm việc nhanh chóng, nền tảng vận chuyển – “và nhân bản nó ở Trung Quốc”. Tuy nhiên, theo Fraiman, càng lớn mạnh, Inditex sẽ càng mất kiểm soát chất lượng và hiệu suất.
Tuy nhiên, châu Á vẫn là trọng tâm trong kế hoạch của Inditex, và triển vọng hơn một tỷ người Trung Quốc tiêu thụ quần áo theo mô hình thời trang nhanh làm lo lắng cho một số nhà phê phán của ngành công nghiệp này. Theo Elizabeth Cline, tác giả cuốn sách “Overdressed: The Shockingly High Cost of Cheap Fashion”, người Mỹ mua 20 tỷ sản phẩm thời trang mỗi năm, trung bình 64 sản phẩm cho mỗi người. Khi người Trung Quốc tiêu thụ theo tốc độ tương tự, đó là hơn 80 tỷ sản phẩm thời trang mỗi năm. Golsorkhi cho biết, thời trang nhanh chưa làm thay đổi lượng công nhân cần thiết để sản xuất quần áo hoặc lượng chất thải mà sản xuất của chúng tạo ra. Chiếc váy ngắn sặc sỡ mới của bạn có thể chỉ mất 40 đô la, nhưng công nhân Bangladesh vẫn làm việc với mức thu nhập thấp trong điều kiện kém. Inditex cho biết họ làm việc với các công đoàn và tổ chức khác “để có chuỗi cung ứng tôn trọng nhất” và kiểm định tất cả các đối tác hàng năm, nhưng giống như hầu hết các công ty thời trang lớn khác gia công việc sản xuất quần áo của mình, họ đã nhận được phàn nàn về điều kiện nhà máy.
“Thực tế là: một chiếc áo Thun vẫn là một chiếc áo Thun”, Golsorkhi nói. “Nó gây thiệt hại cho hành tinh cũng như bạn đã trả £200 hay £1 cho nó. Nó gây ra cùng mức thiệt hại. Một chiếc áo Thun tương đương với 700 gallon nước, gallon chất thải hóa chất và rất nhiều công lao động. Nhưng trước đây chúng ta chỉ cần ít nhất 3 chiếc áo Thun mỗi năm. Giờ đây chúng ta cần 30 chiếc. Đôi khi nó thực sự rẻ hơn để vứt bỏ đồ nguyên bộ hơn là giặt chúng. Điều đó chắc chắn là thiếu đúng.”